CÔNG ĐỨC SÁM HỐI: Trích gương: Nhân Quả Chúng sanh khi xả báo thân này thì thọ báo thân khác. Nếu trong khi tìm thọ thân khác mà chưa đủ nhân duyên thì thân nầy chưa xả. Ví như con sâu đo, trong khi đàng đuôi bám chặt một nơi thì đàng đầu ngóc lên tìm kiếm. Hễ đàng đầu tìm được chỗ mà bám xuống thì đàng đuôi mới nhả ra. - Con người trong lúc nằm thiêm thiếp chờ chết, chính là lúc nghiệp thức tìm kiếm nơi thác sanh. Nếu được nơi rồi thì liền chết, bỏ xác thân nầy mà thọ thân khác.
Dưới thời vua Lương Võ Đế, Phật Giáo tại Trung Hoa rất hưng thịnh; dân chúng khi có hôn lễ hay tang sự đều thỉnh các vị Sư đến tụng niệm. Ngày nay thời đại đổi khác, hiện tại chỉ có tang sự người ta mới thỉnh quý Thầy đến tụng kinh, còn khi có hỷ sự như cưới gả, sanh con thì chẳng có ai thỉnh quý Thầy đến tụng kinh nữa cả. Thật ra, điều nầy thật lầm lẫn đấy. Vô luận gặp chuyện bất hạnh hay dịp may mắn thì đều nên thỉnh các vị xuất gia đến tụng kinh để hồi hướng, trồng phước—một mặt có thể siêu độ vong linh, mặt khác có thể tăng thêm phước báo cho người còn sống.
CHÚNG TA PHẢI BIẾT SỢ NHÂN QUẢ ! Nhân quả rất đáng sợ, lời nói này là sự thật. Ai biết vậy ? Chư Phật Bồ-tát biết, Thanh Văn, Duyên Giác biết.
Trong hành trình tri ân từ Hà Nội vào Huế, chúng tôi đi viếng các nghĩa trang liệt sĩ và rất may mắn chúng tôi được vào chùa Cam Lộ và gặp Trưởng Ban trụ sự Gíao hội PGVN tỉnh Quảng Trị – Hòa thượng Thích Thiện Tấn. Nhiều người nói ông là một Hòa thượng rất uyên thâm, những câu chuyện phức tạp, khó hiểu nhất đều được ông lý giải thật đơn giản và dễ hiểu.
Núi Phổ Đà ở Nam Hải, vào đời nhà Thanh có hòa thượng Liễu Tình. Lúc còn tại gia, thầy là một thanh niên tin Phật, ngày nào cũng tụng một quyển kinh Kim Cang, dù bận rộn như thế nào, khuya như thế nào thầy cũng nhất định tụng cho xong rồi mới đi ngủ. Thầy tu rất tinh tấn, trong ngày có thể cơm không ăn cũng được, nhưng không thể không tụng kinh.
Y học hiện đại đã phát triển tới mức các loại thuốc và phương pháp trị bệnh mới liên tục xuất hiện. Tuy nhiên, con người vẫn ốm, và bệnh tật ngày càng trở nên dị thường. Sau khi ốm, người ta đi khám bác sĩ, được kê đơn, uống thuốc hay tiêm thuốc, và thậm chí là phẫu thuật. Y học hiện đại tin rằng với mỗi loại bệnh thì có những biện pháp tương ứng để chữa trị.
Mỗi tôn giáo đều có một giáo lý riêng, để giải thích sự sống. Giáo lý ấy có khi hoàn toàn dựa trên đức tín thuần túy, có khi dựa trên sự tưởng tượng hoang đường, có khi dựa trên lòng ước mơ tha thiết của loài người. Riêng về đạo Phật, giáo lý về sự sống đặt căn bản lên lý trí và thực nghiệm. Giáo lý ấy mệnh danh là Nhân Quả Luân Hồi.
Một câu chuyện ly kỳ được người dân thị trấn Vụ Bản, huyện Lạc Sơn (Hòa Bình) kể lại. Đó là câu chuyện về một cháu bé cứ nằng nặc nhận mình là đứa trẻ đã chết cách đây hơn 10 năm và đòi về ở với bố mẹ người đã chết.
Phật dạy: "Phàm làm người ở cõi đời, sinh tử đều do nhân duyên. Do nhiều nhân duyên tạo ra gốc rễ tội lỗi..."
Triều đại nhà Tần có một vị quan tên là Lâm Hạo, người tỉnh Phúc Kiến. Lần nọ, ông ta phụng mệnh vua đến tỉnh Thiểm Tây để xem xét công trình nạo vét lòng sông và ông đã tận mắt chứng kiến mấy vạn dân phu ngày đêm bị cưỡng bức nạo vét. Vì làm việc quá sức, một số dân phu phải bỏ mạng tại công trường, còn số người bị thương thì nhiều không kể xiết.
Nền văn hóa Trung Hoa rộng lớn tinh vi sâu sắc liên miên kéo dài cho đến nay đã có 5 ngàn năm lịch sử, mà sự sáng tạo nghệ thuật của Trung Hoa đã biểu hiện tượng trưng cho một thứ tinh thần của nền văn hóa đặc sắc. Mấy ngàn năm nay chẳng những Tổ Tổ tương truyền sự phát huy ấy thì càng thấm thía cùng tột.